"Không... đợi đã... ha! Ưm... không được, ưng!"
Yến Thăng đè vai cậu xuống, nghiêng đầu từng chút hôn lên vai và cổ.
Những dấu hôn đỏ thắm như những đóa mai đỏ chợt nở rộ trên nền tuyết trắng, in hằn trên làn da trắng ngần của Quý Dược.
Quý Dược bị Thời Phong ấn trong lòng chậm rãi chiếm đoạt, dưới thân bị dương vật Thời Phong lấp kín không một kẽ hở, cửa động đỏ au bị mấy người đàn ông dùng tay cưỡng ép tách ra một khe hở nhỏ hẹp. Quý Dược run rẩy kịch liệt, cửa động vừa được Yến Thăng dùng ngón tay miễn cưỡng nới rộng một lượt nhưng vẫn còn chật hẹp ghê gớm.
Cảm giác ướt trơn nóng bỏng ép vào cửa động cọ xát vài cái. Bên tai, tiếng thở của Yến Thăng lại nặng thêm vài phần. Hắn ngậm lấy vành tai Quý Dược, hiếm khi dịu dàng dỗ dành: "Ngoan, đừng động đậy." Phía dưới, đầu khấc tròn đỏ tiết ra chất lỏng, ép vào khe hở nhỏ do ngón tay tạo ra định đẩy vào trong.
"Không được, không, sẽ hỏng mất, khức... không..."
Hai tay Quý Dược đặt trên vai Thời Phong, đồng tử run rẩy co rút trong sợ hãi, kinh hoàng muốn chống người dậy khỏi lòng hắn. Một cây đã khiến cậu khó chịu không thôi, giờ lại còn muốn song long nhập động? Nỗi kinh sợ bị xé rách lần trước khi Thời Phong và Tiết Nguy cùng lúc xâm nhập lại lần nữa trào dâng từ sâu trong cơ thể, cậu run rẩy thẳng lưng, như phát điên muốn bò ra khỏi vòng tay của hai người đàn ông.
"Ngoan, thả lỏng, đâm vào sẽ sướng thôi, ngoan nào."
Mặt Quý Dược tái nhợt, liều mạng vặn vẹo eo né tránh. Hai tay Yến Thăng khóa chặt eo cậu hung hăng ấn xuống, eo hông rắn chắc đồng thời đẩy mạnh về phía trước. Dương vật thô dài đột ngột xông vào, lồng ngực rộng lớn của người đàn ông nặng nề đè lên lưng cậu. Quý Dược ngửa cổ, môi hé mở thở dốc khó nhọc, cổ họng cuộn trào khí huyết thoát ra tiếng thở đứt quãng, cổ trắng ngần bị nghẹt đến đỏ ửng, gân cổ vì dùng sức quá độ mà nổi lên dưới da.
Đầu óc Quý Dược trống rỗng trong giây lát, mắt nhìn thẳng tắp phía trước, cơn đau khủng khiếp chạy thẳng lên da đầu. Bụng căng phồng như sắp nổ tung, tưởng chừng giây tiếp theo sẽ bị hai dương vật bên trong đâm thủng. Nỗi sợ hãi cực độ khiến cậu quên cả thở, mười ngón tay bấu chặt vào áo sau lưng Thời Phong, khớp xương nổi lên, dùng sức đến trắng bệch!
"Khức... Ah!!" Khả năng nói năng bị cơn đau tước đoạt tàn nhẫn, giây lát sau mới miễn cưỡng trở lại. Nước mắt ồ ạt trào ra, cả người vô lực nằm trong lòng Thời Phong, toàn thân run rẩy thảm thương. Nếp thịt co giật siết chặt, gắt gao giam cầm hai dương vật bên trong, thịt mềm nghiến qua thân căn, nhu động đẩy ra ngoài. Thời Phong và Yến Thăng bị kẹp vừa đau vừa sướng, miệng hít vào một hơi lạnh, mu bàn tay kìm giữ người trong lòng nổi đầy gân xanh.
"Ra... đi, khực ah! Ra ngoài! Không... được, ức! Xin, xin các anh, không... được!"
Mồ hôi thi nhau chảy từ thái dương, Quý Dược vươn tay ra sau đẩy mạnh vào eo Yến Thăng, muốn đẩy hắn ra. Cậu ngẩng đầu, đẫm nước mắt lắc đầu, mắt tràn ngập khẩn cầu nhìn Thời Phong: "Đừng như vậy, xin anh, tôi chịu không nổi, xin anh, Thời Phong..."

BẠN ĐANG ĐỌC
[ĐM/NP/H] Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó
RomanceTên truyện: Bia đỡ đạn dẫn đường bị nhóm kẻ điên nhòm ngó. Thể loại: Đam mỹ, NP, truyện H, Vả mặt, Tương lai, Lính gác dẫn đường, Xuyên không. Tác giả: Bách Mộc. Tình trạng: Lết lết... Edit: Peach Luku. "Ha, muốn làm dẫn đường của chúng tôi phải khô...