Hôm đó, Hạ Lan Sinh rời đi rồi không quay lại nữa.Hạ Tri một mình thoải mái tự do, ngày ngày đi học, ăn cơm, rồi đến đội bóng chơi.
Chỉ là, dạo này mọi chuyện trong đội bóng không suôn sẻ lắm. Hạ Tri cảm thấy sức mình yếu đi. Trước đây, cậu có thể dễ dàng ném bóng chính xác, nhưng giờ lại thấy khó hơn—hơn nữa, càng ngày càng khó.
"Hạ Tri! Chuyền bóng qua đây!"
Hạ Tri chuyền bóng, dùng một chút lực. Bình thường, lực này vừa đủ để bóng đến tay đồng đội, nhưng lần này—
Bóng trượt khỏi tay cậu, nảy lên hai lần rồi lăn sang một góc.
Đồng đội: "Hả?"
...
"Hạ Tri, cậu bị sao vậy? Sao lại thua cả Thích Vong Phong, cái thằng nhãi đó?"
Cao Cầu—người cùng cậu chơi bóng—đập nhẹ lên vai cậu. Hạ Tri đang uống nước, bị vỗ bất ngờ suýt sặc, nước tràn vào khí quản khiến cậu ho sặc sụa.
Cao Cầu vội nói: "Này này, cậu không sao chứ..."
Nhưng rồi, sắc mặt Cao Cầu bỗng đơ ra. Hắn ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, rất nhẹ, nhưng đủ để khiến hắn khựng lại.
Hắn nhìn Hạ Tri, giọng chậm hẳn: "... Cậu ổn chứ?"
Mùi hương ấy tỏa ra từ người Hạ Tri, dịu nhẹ mà lạ lùng, nghe mà lòng như chùng xuống.
Cao Cầu còn đang ngơ ngẩn thì Hạ Tri đã đẩy hắn ra: "Tránh ra, tôi không sao."
Hạ Tri hoàn hồn, định uống tiếp ngụm nước—
"Sao thế này? Mấy người chơi bóng kiểu gì vậy? Muốn chọc cười thiên hạ à?"
Một giọng cười nhạo lạnh lùng vang lên: "Sức lực yếu ớt như mèo con mà cũng đòi chơi bóng sao? Về nhà bú sữa mẹ đi thì hơn."
Hạ Tri ngẩng lên, chẳng ngạc nhiên chút nào khi thấy Thích Vong Phong.
Người này là đối thủ không đội trời chung của cậu. Trong đội bóng, cả hai đều là tiền phong, một bên là Hạ Tri, bên còn lại là Thích Vong Phong.
Thích Vong Phong có lối chơi nhanh, mạnh, ra tay dứt khoát, lại còn giỏi lên rổ ba bước. Nhưng vì tính hiếu thắng, hắn thường tranh bóng quyết liệt, thậm chí phạm lỗi. Có lần, trong lúc tranh bóng, Hạ Tri tức giận đá hắn một cú—không ngờ cú đá ấy lại làm Thích Vong Phong gãy xương. Hắn phải nằm viện suốt ba tháng, từ đó hận Hạ Tri thấu xương.
Hạ Tri vốn không cố ý, nhưng đúng là cú đá đó đã khiến đối phương gãy xương đùi. Cậu từng xin lỗi, nhưng Thích Vong Phong không chấp nhận. Dù vậy, hắn cũng không làm ầm lên, chỉ là từ đó về sau, mỗi lần chạm trán trên sân bóng, hắn đều tìm cách gây khó dễ cho Hạ Tri.
Hạ Tri chẳng bận tâm, nghe tai này lọt tai kia. Thích Vong Phong muốn nói gì thì nói, nhưng trên sân bóng, cậu tuyệt đối không nhường nửa bước, cứ sòng phẳng mà đấu.
Dưới sân bóng có gào thét thế nào, trong mắt Hạ Tri cũng chỉ là cơn giận vô nghĩa của kẻ thua cuộc mà thôi.
Dù sao thì, hắn vẫn không thể thắng được cậu.

BẠN ĐANG ĐỌC
[NP/ĐM] Hương Thơm Khắc Cốt
HumorThể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại , HE , SE , Tình cảm , H văn , Cẩu huyết , Vườn trường , NP , Chủ thụ , Cường thủ hào đoạt , Vạn nhân mê Tác giả: Ngư Song Ý Edit: Dâu Cứng cỏi, thà gãy chứ không cong - Thẳng nam thụ x 5 công điên loạn (Bá đạ...