Part 10.

31 1 0
                                    

Cuối cùng anh cũng đã nói lời chia tay em.


Thực ra nỗi đau lớn nhất đơn giản chính là còn yêu nhưng không cách nào tiếp tục nắm giữ được. Năm tháng bên nhau trở thành hồi ức, tương lai mãi mãi thiếu vắng một bóng hình. Còn đau đớn nào mãnh liệt hơn việc anh yêu em, em cũng yêu anh, hai ta đều yêu nhau rất rất nhiều, lại buộc lòng phải buông tay, bất lực cứ vậy mà rời xa.


Quả nhiên theo thời gian con người ta sẽ càng nhận thức sâu sắc hơn về cuộc đời, ngày hôm nay so với ngày hôm sau đã khác biệt rồi, so với ngày hôm trước càng không giống. Giả như khi ba mươi ba bất chấp lôi kéo được em yêu anh, ba mươi tư đã tha thiết muốn bên em trọn một đời, ba mươi lăm vẫn kiên trì ân ái, ba mươi sáu tưởng chừng có thể chẳng màng điều gì mà cùng em biến mất, ba mươi bảy đã lại rơi vào vực thẳm của cùng cực đau đớn, để rút cuộc ba mươi tám lựa chọn vứt bỏ toàn bộ hồi ức, cả em.... Đã từng đau đớn bao lần mà tự hỏi rằng, cần phải tốn mất bao nhiêu nước mắt nữa mới có thể không đánh mất em, mới có thể khiến phép màu lần nữa cảm động cho phép em ở bên anh mãi mãi? Sau lưng em cũng bao lần rơi nước mắt, cuối cùng lại chỉ càng hiểu rõ hơn vô vọng của chính mình. Cuộc tình này vốn từ đầu đã định trước được kết cục là bi thương mà anh cố chấp không màng tới, giờ anh hối hận rồi, cho nên anh phải dừng lại thôi.


Lạ một nỗi, điều đó đối với em như thể đã xác định từ trước, một chút bất ngờ cũng không hề thấy, thanh thản mà mỉm cười.


-Xin lỗi vì đã yêu anh và khiến anh yêu em.


Căn nguyên của tất cả những đau đớn hiện tại đang giày vò anh, chính là vì tình yêu mù quáng của chúng ta. Đã biết trước có ngày này, chi bằng khi ấy cứ theo ý em, đừng cố chấp cảm tính, tạo dựng biết bao nhiêu hạnh phúc khiến con tim mỗi lúc một yếu đuối, quen với hạnh phúc quá lâu mà mất khả năng chống chọi với đau khổ. Ngàn vạn cái giá như cũng chỉ là cái cớ thay cho sự hèn nhát. Rút cuộc đã lỡ yêu em nhiều nhường nào mới sợ hãi đến thế này, sợ hãi khi phải đối mặt với mất mát, chia ly, sợ hãi khi tìm mãi cũng không ra lí do cớ gì phải buông tay em hèn nhát như vậy.


-Tại sao không trách anh? Em chẳng phải rất ghét việc thất hứa hay sao? Anh cuối cùng vẫn là bỏ rơi em mà trốn tránh. Hay em muốn anh suốt đời này sẽ phải sống trong cảm giác tội lỗi dành cho em, suốt đời này sẽ nhớ về em, không bao giờ quên được em, không thể nào yêu được bất kỳ ai khác.


Là em muốn hay là anh đây?


Rời xa nhau chẳng phải điều dễ dàng, người nói ra khó khăn bao nhiêu người nghe càng khổ sở bấy nhiều, nên là để em nghe, để em tổn thương nhiều hơn. Trước giờ bảo vệ anh vẫn luôn là ước mơ của em mà, dù cách thức đã khác, dù chỉ là chút ít, chỉ cần đau thương phía anh vơi bớt phần nào, em đều sẽ cố gắng.


-Anh không thất hứa, em biết là anh sẽ yêu em cả đời mà. Thật ngại quá, muốn anh trở thành người hạnh phúc nhất thế gian rút cuộc lại là người làm anh đau khổ nhất.

[shortfic] SẼ LÀ THIÊN THẦN CỦA RIÊNG JJKWhere stories live. Discover now
OSZAR »